Những ông thợ cắt tóc ở làng quê...
Tôi nhớ hồi còn nhỏ, cỡ 3-4 tuổi gì đây, mẹ hay dắt tối ra đầu xóm cắt tóc, đôi khi mẹ bận, tôi được đi xe đạp với ba, và ít khi đi 2 người, vì có cả ông anh của tôi nữa, quán cắt tóc nằm đối diện con sông ở quê tôi, hồi đó cắt tóc còn bình dân lắm, quán cắt tóc tôi hay cắt là một quán lụp xụp, nếu không muốn nói là tồi tàn, trên nền quán tạp hóa cũ trước kia của o tôi, quán dựng lên trên nền đất nện là mấy cái trụ bằng tre, mái cũng làm bằng tre nốt, lót bằng tôn cũ đả rỉ nát, trong quán đặt một cái ghế cắt tóc tự đóng bằng gỗ cũ, rất cũ,tôi lúc đó còn nhỏ nên ông thường dùng một tâm ván đặt lên trên tay vịn để tôi ngồi lên cho cao để cắt tóc cho dễ, trên bàn cũng là một đống kéo, lược và cây tông đơ và một cái gương nho nhỏ treo lên, một đoạn dây nịt bằng da cũ kỉ, trông đã quá đỗi sờn vì đã dùng để liếc chiếc dao cạo dễ đến hàng nghìn lầ.... tôi chỉ nhớ có thể, ông Trọng, đó là tên người lúc nhỏ thường cắt tóc cho tôi, một người đã luống tuổi, thân hơi cao gầy, da ngăm ngăm, mặt ông khá dữ so với cái bản tính hiền lành của một người nông dân như ông, và đặc biệt ông có một cái bướu ở phía bên vai phải, tôi còn nhớ rõ, cái bướu ấy to lắm, to bằng quả cam sành, đó là dấu hiệu tôi nhận diện và nhớ kĩ nhất về ông, ông rất hiền và rất quý gia đình tôi, vì cả nhà tôi, anh em tôi và ba tôi, đều cắt tóc ở đó từ lúc nhỏ cho đến lên cấp 2, hồi đó cắt tóc chỉ 5 ngàn một người lớn, 3 ngàn một đứa con nít, nhưng ông lúc nào cũng cắt kĩ lưỡng cho chúng tôi, ông thường bảo với tôi: “con nít cũng như người lớn, mình phải làm kĩ lưỡng, không được nói nó nhỏ mà không làm chu đáo được” ( tôi nhớ đại khái thế), nên hồi đó tôi thích cắt ở ông lắm, vì được cắt kĩ, mà thực ra tôi có cắt ai khác bao giờ, nên cũng chả rõ.Sau này tôi lên cấp hai, ông không còn cắt tóc nữa, tôi nghe mẹ bảo ông vào sống tận Sài Gòn với con cái. Thế là cái quán bỏ hoang từ đó, sau này người ta phá đi làm tiệm bán hàng.
Lên cấp hai, tôi cũng cắt tóc ở đầu xóm, nhưng ở một chỗ khác, đối diện quán cắt tóc cũ, quán là của một nhà ở đó xây ra cho thuê, và người thuê chính là chú Sáu. Sở dĩ chú có tên là Sáu, là bởi vì tay phải của chú có 6 ngón tay, ngón cái tách đôi ra làm hai ngón, chú Sáu cũng khá hiền, chú còn trẻ, để râu và luôn đội một cái mũ lưỡi trai dù trời nắng hay mưa, năm tôi học cấp 2 tôi thường ra cắt tóc ở chú, chú cắt tóc cũng vui vẻ, khi nào tôi cũng véo má tôi một cái cho được dù điều đó đôi lúc làm tôi khó chịu, chú cười hiền, nhưng có vẻ nhút nhát, nên đến sau này tận hơn 30 tuổi tôi mới nghe chú lấy được vợ, cắt tóc ở chú hồi đó có cái tông đơ bằng điện chạy xè xè, thấy tiện hơn và tóc cắt cũng đều hơn so với tông đơ bằng tay, thực ra sau này chú mới sắm và thực ra cũng không phải lúc nào cũng xài được, bởi vì vào mùa hè thì chỗ tôi cúp điện hoài, và những lúc vậy thì chú ùng cái tông đơ tay cắt từ từ, chậm rãi, lúc đó tôi khá hiền, chả bao giờ nghĩ là cắt tóc sao cho đẹp, chỉ nghĩ cắt tóc là cho gọn, cho khỏi nóng vào mùa hè, nên khi nào đầu tôi cắt xong cũng một kiểu đơn giản, mỗi lần cắt là 10 ngàn.Bẵng đi đến cấp 3, chú Sáu cũng thôi không thuê tiệm ở đó nữa, nghe nói chú đi qua ở Giáp Kiền, lấy vợ rồi mở tiệm luôn bên ấy.
Lúc ấy khoảng hết cấp 3, tôi lại đi cắt tóc ở một chỗ khác, xa hơn độ 50 mét, đó là quán chú Hiệp, lúc ấy thuộc loại đắt nhất, 15 ngàn một đầu, quán cũng chỉ là một cái ghế cắt tóc kê ở thềm nhà, và lung tung thứ như mọi quán ở vùng quê khác ở trước bàn cắt, sở dĩ ở đây đắt hơn tôi nghĩ là vì chú Hiệp cắt được kiểu tóc thời trang, chú có thể cắt cho mấy đứa lứa như tôi đầu tóc đinh, tóc kiểu này nọ, tôi thì chả quan tâm, chỉ quan tâm là có chỗ cắt tóc gần nhà, sau khi cắt ở đó mới thấy là tay nghề của chú cao hơn, cắt tóc rất chuyên nghiệp, lại kĩ càng nên giá có chênh hớn chút ít. Chú Hiệp là một người trung niên, tóc luôn đầu đinh dù đã pha màu bạc, người tầm trung, và không cao cho lắm, vì vậy sau này lúc cắt cho tôi lúc nào chú cũng phải đưa tay lên cao để căt, tôi nghĩ chắc vậy thì mỏi tay lắm, nên thường ngồi thấp hơn so với bình thường. Chú Hiệp có một đặc điểm là vui tính và mê bóng đá, vậy nên chú rất được lòng mọi người ở đây, và chuyện gì ở làng chú cũng biết, nên có lẽ vì vậy mà buổi cắt tóc lại rôm rả người nói kẻ cười, riêng tôi lúc nào ra cắt ở chú cũng im lặng, đợi chú cắt xong lại ra về, sau này lúc quen rồi cũng nói vài ba câu chuyện đơn giản, vậy thôi.Bây giờ lúc học ở Huế, lúc nào cũng sau 4 tuần, tôi lại đều đặn ra cắt ở tiệm chú vào buổi chiều thứ bảy, và lúc nào cũng chỉ một đầu tóc đơn giản, không cầu kì, gọn là được, tôi cũng mong cắt một đầu tóc đẹp nhưng thường là cắt xong tôi thấy đẹp, nhưng cắt xong về gội đầu lại thấy ngu ngu -_- nên thôi cứ cắt như cũ, vì biết đòi hỏi kiểu gì nó cũng không đẹp.
(Viết để nhớ tuổi thơ) Jame Tran