Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2019

QUÊ HƯƠNG TÔI


“Quê hương tôi,
Có con sông dài lả lơi..”
      Lời ca ngọt ngào đó của cố nhạc sĩ Phạm Duy đã lâu rồi đi vào long tôi, miên man ru ngủ những khi tôi thức hay trên mọi nẻo đường..
Quê tôi Hương Cần bên dòng sông Bồ quanh co uốn khúc, dịu ngọt nhưng cũng hiền hòa, song ngoằn ngoèo như chiuwsng nhân của lịch sử thăng trầm của quê tôi. Hơn sáu mươi năm cuộc đời, tôi có năm mươi năm luẩn quẩn với quê tôi.
Dòng sông nay đã đổi thay, những bờ kè, cầu mới, những lồng cá trải dài ngút ngàn….đã không còn dáng vẻ hiền hòa của thuở xa xưa.  Khi con sông còn mang nguồn nước mát đrrsn mọi nhà qua đôi thùng going. Mang nặng phù sa màu mỡ vào mùa nước lũ để tưới bón cánh đồng từ xứ Bình Nê đến Bàu Đông. Mang nguồn vi lượng trong đất phù sa Ba Châu khiến cho quýt ngọt Hương Cần nổi tiếng gần xa…
Những buổi chiều Hè sau khi tan học, cùng lũ trẻ ngâm mình trong dòng nước mát từ bến hói tre đến Bãi trâu dầm, những khi ham lội, dẫm phải phân trâu, nhưng vẫn có cảm giác êm ả, không thấy phiền vì với lũ trẻ chúng tôi, nó là con vật thân thương rất gần gũi…
Rồi chiến tranh càn lướt qua Hương cần suốt mấy mươi năm. Bao nhiêu cảnh tang thương xảy ra trong lịch sử quê nhà. Bao oán hờn căm phẫn , bao chia cắt bạn thù trong mỗi xóm làng, trong mỗi gia đình. Những đôi bạn vong niên xưa…vì chiến tranh không cùng lý tưởng , nhanh chóng trở thành huyết thù, gây ra bao cảnh đẫm lệ thương đau? Có lúc những đoàn xe tang bánh xích lội song, cượt sông sang Bàu Giang tiến vầ An Thuận. Có khi những chiếc giang thuyền neo đầu bên sông, hay cũng có lúc hang bè xác người nạn nhân chiến tranh trôi sông để bây giờ bên bờ sông làng nào cũng có miễu âm hồn thờ cúng?
Ôi! Dòng sông quê tôi là thế, có ai đã từng khóc cho một dòng sông?
              Bây giờ, trong xã hội xô bồ cạnh tranh để sống, người ta coi dòng sông như là phương tiện để mưu sinh. Phong cảnh êm đềm dìu dặt , khói lam chiều lan tỏa trên sông đâu còn nữa?
           “Tửu tứ lam giang khải,
            Hoàng thôn trục ngạn tà”..
(Dịch nghĩa)
            Quán rượu bên sông dọn,
            Hàng tre dọc bờ dài..
       Có lẽ 2 câu thơ bất hủ tả cảnh Hương Cần cách đây tram năm chục năm của nhà thơ Tuy Lý vương Miên Thẩm thời vua Tự Đức không còn cảnh đó nữa!
           "Xưa có chuyến đò sang sông,
           Nay chiếc cầu bê tông"
     Ôi! Những chuyến đò ngang, những mối tình chở sang sông! Nay là chiếc cầu liền nhịp.
Có lẽ, hằng ngày mỗi chúng ta khi đi sang sông, mấy ai nghĩ dòng sông đó, ngoài nguồn nước ngọt đậm phù sa, còn chất chứa trong long nó biết bao hình ảnh, biết bao kỷ niệm, biết bao thế hệ dòng đời lãng đãng theo sông?
      Ôi sông Bồ quê tôi!
                                                                Mùa Thu xa xứ lần 2…TNT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét