Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2019

ĐIẾU VĂN KHÓC MẸ 2014

MẸ ƠI!
Mặt trời có mất đi, ánh trăng không còn nữa….
Cũng không có gì bằng nỗi đau mất mẹ!
Công ơn sanh thành dưỡng dục, không có đại dương nào bao la nào chứa đựng hết.
Than ôi!
79 mùa Xuân qua, chúng con còn mẹ,
Thế mà,
Bỗng chốc cả thế gian hầu như sụp đổ,
khi không còn bóng mẹ trên đời.
Ôi mẹ ơi?
Thuở thiếu thời, các con từng được đấng sinh thành ẵm bế, tao nôi…
Chăm chút miếng cơm mem, vắt kiệt nguồn sữa mẹ…
Mà có yên đâu…
Hơn chục đứa con, mẹ rứt ruột đẻ ra,
Có ai dám bảo: Mình đã tròn đạo Hiếu?….
Hỡi ôi!
Nhớ những lúc thiếu thời, mẹ địu con trong từng chiếc thúng…
Ru đẩy à ơi…bên bếp lửa , rổ rau…
Cho từng đứa con, từng đứa con…
Gái cũng như trai, mẹ đã vuông tròn….
Chăm chút..Để chúng con lớn lên,
Học nuôi dạy lũ cháu con, chắt chít…Học hoài không hết..
Học bài của mẹ…
Nhớ những khi:
Vai mang quang gánh,
Mẹ tảo tần vất vả ngược xuôi..
Nào là đi chợ,
Nào là ra đồng…
Nhặt từng con tép Bàu Đông. Bắt từng con ốc Cồn Thượng…
Nào là cá Phù ao, hay ruộng sâu Hầm Đất?
Mẹ có quản gì đâu?
….
Đất Bợt Lở khô cằn, tưới đẫm mồ hôi Mẹ…
Dưa hấu bên Biền Làng, ngọt bùi nhờ hai cánh tay ai?

Khi chúng con mệt mỏi ra đồng,
Hay học bài lêu lổng,
Ai răn dạy chúng con…

Ô hô,
Văn vẻ làm chi? Bút mực nào tả được?
Cả cuộc đời của các Mẹ vì con?

Nhớ xưa:
20 năm chiến tranh,
Mẹ theo chồng vất vả,
Đèo bồng đám con đông lúc nhúc, chạy giặc khắp vùng…
Rồi những khi:
Đất nước hòa bình,
Mẹ lại thăm Ba trên vùng đèo cao hút gió:
Nào là Ba Lạch, Bình Điền, chẳng quản xa xôi..
Mẹ băng rừng vượt suối..
Chăm chút từng mo cơm, đong đầy từng hũ muối, nuôi ba….
Rồi đến khi,
Con cái xa nhà…
Mẹ tựa cửa ngóng nhìn la lối nhỏ, cửa ngõ, bóng tre..
Xem thử thấy bóng hình con…


Ôi,
Những đứa con xa mà, mất nết lắm? Vì không về với mẹ..
Mẹ ơi!
….
Đến khi chúng con già rồi.
Tóc đã hai màu sương muối,
Mà có biết chi đâu?
Nỗi lo của mẹ già bên lũ cháu….
Mẹ ơi!

Làm sao mà nói hết được?
Nỗi lòng của chúng con,
Một lũ hư thân, mất nết?
Không báo hiếu được rồi! Mẹ đã ra đi..

Răng con không chự mạ? Hí?
Nắm tay mẹ chặt lại, trong bệnh viện,
Như muốn nói điều gì?
Mẹ ra đi mãi sao? Sao Trời Đất quá bất công?
Để chúng con báo hiếu?

Chín tuần liền sữa cháo,
Nào thuốc với chẳng thang?
Có tiếc chi đâu? Làm sao nuôi Mẹ?
…Thân mẹ lở lầy, các con, thoa từng vết nức,
Không hết niềm đau…
…Rồi đến khi, giấc ngủ qua đi,
Mẹ còn thổn thức..
..
…Ôi thôi!
MẸ ĐÃ ĐI RỒI.
….
Trời đất tối sầm.
Bóng ngả bên đường,
Dặm đường thiên lý,
Ai có qua cầu,
Đều biết nghĩ suy?

CÓ NỖI ĐAU NÀO?
BẰNG NỖI ĐAU MẤT MẸ!
Bởi thế,
Trước lúc nhắm mắt xuôi tay,
Ai cũng phải lòng khắc khoải: MẸ ƠI?

Khi nỗi đau to lớn, mối hiểm nguy hung hiểm nhất,
Ai cũng phải thốt lời hốt hoảng: Mẹ ơi!

Thôi, thôi, thôi!
Mẹ đã đi rồi!
Không còn gì nói nữa?
Mẹ ơi?
…..
Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Nam mô A Di đà Phật.
Nam mô Địa tạng vương bồ tát.
Nam mô Quán Thế Âm Bồ Tát Phật.

Cầu chư Phật, chư Tiên,chư Thánh…trên Trời,
Dìu dắt anh linh Mẹ siêu thoát, mẹ ơi?
……
Tất cả chúng con, Nguyện cầu
Mẹ,
Vãng Sanh Cực Lạc,
Chỉ có thế,
Mà Thôi





Hương Cần, Mùa Thu năm Giáp Ngọ.
Các Con …


1 nhận xét:

  1. Người ta đều thấy rằng , bất kỳ ai nếu còn nói được câu trước lúc lìa đời thỉ đa số là tiếng nói: "Mẹ ơi!"

    Trả lờiXóa